Wednesday, December 27, 2006

Một ý nghĩ vớ vẩn đêm giáng sinh

Thân gởi các bạn,

Cơn gió tuyết Noel đã ào ạt đi qua, để lại những túi tiền mỏng hơn trước. Như truyền thống hàng năm bên cái xứ lạnh lẽo này, người lớn con nít tụ tập đêm 24 Dec dưới cây thông để party và chia quà. Nhìn các nhóc đủ cỡ hớn hở ríu rít mở quà, so sánh rồi ganh tỵ um xùm...tới phát cười. Con Vickie (cháu ruột, 12t) tỵ nạnh: "sao Daniel có nhiều tiền lì xì hơn cháu?.." ĐHuy phải phân trần: "Ờ, nhưng nó đâu có nhiều cadeau bằng con, nó đâu có mp3 player như con?". Tụi nó lớn nhanh hơn thổi. Mới ngày nào mình bế ắm lọt thỏn trong tay, giờ đã bắt đầu nhon nhỏn lý luận với lý sự. Mỗi khuôn mặt gợi ĐHuy một kỷ niệm nào đó...và để rồi kết thúc bằng một nỗi sầu ngâm ngẩm trong lòng.
Nhớ trong phim "The last emperor" có một đoạn kể ông hoàng đế cuối cùng này (cháu của Từ Hy Thái Hậu) sau bao năm lưu lạc ngoài hải ngoại trở về thăm Cấm Thành với tư cách của một du khách. Đang ngắm cái ngai vàng năm xưa, bỗng nghe có tiếng dế gáy văng vẳng...hướng theo tiếng kêu ông lần ra cái hộp quẹt mình đã giấu sau ngai vàng lúc còn bé tí. Mở ra thì thấy vẫn còn con dế mèn đó, dường như không còn biết đến gì xảy ra chung quanh vẫn dương cánh gáy một cách đều đặn, mệt mỏi và buồn thảm. Râu đã quăn, chân duỗi dài và màu vàng nhạt như màu của dế cơm....Thiệt là sạo, làm gì có con dế nào sống lâu như vậy ? hả cái ông làm phim này. Tui từng nuôi dế, đá dế, con nào giỏi lắm sống được hai tuần thì tự nguyện ghi tên lên bảng phong thần, xung phong làm đồ nhử. Nhưng cái ý của ông này lại cũng chỉ muốn nói lên cái quy luật tạo hóa mà người ta đã được nhắc nhở tới lui biết bao nhiêu lần.

Noel là giây phút để sống lại một thời thơ ấu và dạy lũ nhí hát lại bài này:

Ngày em còn thơ lòng vương mộng mơ,
Thường hay hỏi má em: "Má ơi ngày sau,
Con sẽ thắm tơ duyên và vui sướng không?"
Mẹ em sẽ khuyên bảo rằng:

"Biết ra sao ngày sau?
Đời luyến lưu vui cười, khổ đau...
Vì sắc duyên là sóng bể dâu,
Nào ai biết ngày sau"

...
Mình cũng vui lây, các bạn có ý kiến gì kô?
Bye.